Giọng anh rất khẽ, nhanh chóng bị cơn gió đêm và tiếng nhạc nhấn chìm.
Câu nói ấy rành rọt lọt vào tai Cảnh Hảo Hảo, lại khiến cô có cảm giác không chân thật. Tay cô run lên, ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt đầy kinh ngạc, hỏi lại: "Anh nói gì cơ?"
"Anh nói, chúng ta kết hôn đi!" Lương Thần không chút do dự, nhắc lại một lần nữa, thậm chí còn nhấn mạnh từng chữ. Anh cúi thấp đầu xuống để ánh mắt của hai người quyện chặt vào nhau: "Hảo Hảo, chờ đến khi ngày lành cảnh đẹp, kết hôn với anh đi!"
Âm lượng của anh vẫn không lớn, nhưng từng chữ được nhấn nhá rõ ràng, Cảnh Hảo Hảo nghe rõ mồn một.
Ánh mắt anh vẫn đen thẳm, toát ra sự nghiêm túc khiến bước chân cô dừng hẳn lại, đứng yên tại chỗ.
Anh cũng dừng lại theo cô, ánh đèn rực rỡ xung quanh nhấp nháy trên khuôn mặt anh, lúc sáng lúc tối, càng khiến ánh mắt anh mơ hồ không rõ.