Mỗi tuần bốn nghìn tệ, một tháng là mười sáu nghìn… Tuy rằng số tiền này chả là gì trong mắt anh nhưng đối với người bình thường, đây được xem là một khoản tiền lớn.
Cô hoàn toàn có thể sống với số tiền này!
Suốt cả ngày, Cảnh Hảo Hảo cứ băn khoăn lo nghĩ xem thế này mình có được xem là bị bao nuôi không? Thế nên, khi đi học lớp buổi tối, cô còn thường xuyên mất tập trung, không ngừng viết hai chữ "bao nuôi" lên giấy.
Không ngờ, vào giờ tan học tối nay, khi Cảnh Hảo Hảo vẫn đang đắm chìm trong câu hỏi liệu có phải mình đã bị "bao nuôi" hay không, cô lại gặp phải một chuyện còn nghiêm trọng hơn!
Hôm nay, vẫn như mọi khi, đến mười giờ hai mươi, Lương Thần đã đứng trước cổng đại học Giang Sơn.
Mười giờ rưỡi, Lương Thần gọi một cuộc điện thoại cho Cảnh Hảo Hảo, sau đó cúp máy, nhàn nhã đứng bên cạnh xe đạp của mình, nhìn chằm chằm cổng trường chờ cô tan học.