Hai hàng mi dài của Cảnh Hảo Hảo khẽ run, cuối cùng từ từ khép lại.
Lương Thần nuốt khan, bờ môi khó kiểm soát trượt từ mí mắt xuống cánh môi cô.
Nụ hôn của anh vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận, bịn rịn, lưu luyến, cuốn lấy cô mãi không chịu dời đi.
Hơi thở của anh ngày càng gấp gáp, cuối cùng không nhịn nổi nữa, đưa tay cởi quần áo cô.
Trong phòng yên tĩnh như tờ, Cảnh Hảo Hảo chỉ cảm thấy bên tai tràn ngập hơi thở dồn dập của anh, cả người như bị nhấn chìm sâu xuống đáy đại dương, trôi nổi đầy mơ màng.
Đột nhiên, cô cảm thấy trước ngực lành lạnh, mới chợt tỉnh táo trở lại.
Bác sĩ dặn cô, xương chân anh vẫn chưa lành hẳn, trong thời gian này cố gắng không được dùng sức, kẻo bị sai khớp.
Cô vội giữ lấy bàn tay đang gấp gáp của anh, lên tiếng ngăn lại: "Không được."
Ấy vậy mà tay anh vẫn cứ nấn ná trước ngực cô, không chịu dời đi.
Trong lúc cấp bách, cô đành đẩy mạnh anh lăn sang bên kia giường.