Hai người cứ thế im lặng dỗi nhau.
Cảnh Hảo Hảo biết Lương Thần không vui, nhưng cô lại không hiểu rốt cuộc là vì chuyện gì.
Cô vốn định mặc kệ anh luôn, lát nữa có đói, chắc chắn anh sẽ tự bò dậy ăn thôi. Thế nhưng, khi nhìn thấy bộ đồ bệnh nhân sọc ngang trên người anh, cô lại mềm lòng, kéo lấy cánh tay anh thẩm thì: "Thức ăn nguội thật rồi này…"
Thật ra, anh không vui cũng vì sắp phải xuất viện mà thôi. Không phải tính tình anh quái đản, anh chỉ thật sự rất hưởng thụ cảm giác được cô vây quanh mình.
Thế nhưng, khi Cảnh Hảo Hảo không lên tiếng nữa, anh bỗng thấy căng thẳng trong lòng.
Anh đang nghĩ xem có nên xoay người lại dỗ cô hay không, bỗng cảm thấy cánh tay mình được ngón tay mềm mại của cô giữ lấy, cứ như đang giữ chặt trái tim anh vậy, khiến khóe môi anh bất giác cong lên.
Nhưng nghe cô nói vậy, anh lập tức thu lại nụ cười, xị mặt, không lên tiếng.