"Vết thương trên cánh tay cô ấy thì sao? Đã xử lý chưa?"
Cảnh Hảo Hảo bất giác nắm chặt túi đồ ăn trong tay. Anh đã đi dạo một vòng quanh ranh giới sinh tử, nhưng sau khi sống sót trở về, người đầu tiên anh quan tâm lại chính là cô.
Trong phòng yên lặng hồi lâu, giọng Lương Thần lại vang lên: "Chuyện tôi bị thương, cậu không nói cho người bên nhà cũ biết chứ?"
"Không, tối qua Cảnh Hảo Hảo gọi gấp quá, tôi hoàn toàn không kịp báo cho bên đó biết. Với cả lúc ấy cũng đã khuya lắm rồi, tôi cũng sợ làm họ lo lắng."
"Ừm… Chuyện này đừng để người bên đó biết, dù sao tôi cũng không bị gì quá nghiêm trọng, để họ bớt lo."
"Cậu sợ người nhà lo lắng hay là sợ họ gây phiền phức cho Cảnh Hảo Hảo chứ?"
Lương Thần chỉ cười khẽ, không nói gì thêm.