Hóa ra, hôm cô nhận được điện thoại từ bệnh viện báo rằng Thẩm Lương Niên lâm bệnh nặng, nơi mà Lương Thần muốn đưa cô đến lại chính là giấc mơ đẹp đẽ thời thơ ấu của cô.
Hôm ấy, thật ra anh đã định cầu hôn cô…
Giờ phút này đây, cô mới biết, hóa ra hai người đã bỏ lỡ nhiều điều đến vậy.
Có lẽ, thật sự như người ta vẫn thường nói, ai rồi cũng khác.
Sau tất cả, cô đã không còn là Cảnh Hảo Hảo của trước kia, không còn dũng cảm lại đơn thuần, hồn nhiên tin vào tình yêu, tin vào tình yêu sông cạn đá mòn, mãi không chia lìa.
Cô của bây giờ đã rõ, sông cạn đá mòn cũng chỉ là câu chuyện cổ tích, mãi không chia lìa sớm muộn cũng sẽ trở thành vĩnh viễn không gặp lại.
Cô sợ Lương Thần ghét bỏ cô, sợ có ngày bị anh bỏ rơi, càng sợ hai người lại bị người nhà anh ngăn cản…
Cô luôn nghĩ, cô và anh sẽ không có kết quả, do đó, ngay khoảnh khắc anh nói ra những lời đó, cô đã thầm muốn từ bỏ, trốn tránh, không dám đấu tranh giành lấy.