"Tệ thật đấy! Hảo Hảo, đã nói sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em, sẽ không quấy rầy em nữa, nhưng đến cuối cùng anh vẫn không thể khống chế nổi mình."
Ngữ điệu khiêm tốn và lời nói bất lực đến thế khiến nơi nào đó trong tim Cảnh Hảo Hảo đau âm ỉ như bị ai đó cấu xé.
Bàn tay cô giữ chặt vạt áo trước ngực Lương Thần, vành mắt cũng nóng lên.
Trong ánh sáng le lói buổi chập tối, anh nhìn thấy ánh lệ lấp lánh trong đôi mắt xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng dùng ngón tay cọ cọ vài cái.
Động tác của anh đong đầy tình cảm khiến cho cô bỗng chốc ngơ ngác, cứ nghĩ anh còn rất nhiều lời tâm tình muốn nói, cứ thể nín thở chờ đợi.
Nhưng ngay sau đó, anh đã thu hồi mọi cảm xúc, nhìn cô hỏi: "Bây giờ em đã lấy lại sức chưa?"
Anh đổi đề tài quá nhanh khiến cô sửng sốt một lúc mới gật đầu: "Rồi… Sao vậy anh?"
Lương Thần không trả lời, chỉ rút bàn tay đang đặt dưới mắt cô lại, mò mẫm phía sau một lúc mới mở được cửa xe đã bị va đập đến biến dạng ra.