Lương Thần khẽ cử động, cảm nhận được sự mềm mại trong lòng mình mới sực nhớ ra, khi thấy bánh xe bị nổ lốp, sợ xe bị lật, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu anh là phải che chở cho Cảnh Hảo Hảo.
Khi xe trượt ra khỏi đường cao tốc, rung lắc, va chạm, ngay cả anh còn bị chóng mặt buồn nôn, huống hồ một cô gái yếu ớt như cô chứ?
Anh bắt đầu lo lắng, khẽ chống người dậy, muốn mượn chút ánh sáng yếu ớt bên ngoài để xem thử cô thế nào, lúc này mới thấy cơn đau thấu tim lan khắp toàn thân.
Anh nhíu chặt chân mày, cố chịu đau, nhìn Cảnh Hảo Hảo đang nhắm chặt mắt, ngoan ngoãn tựa đầu vào lồng ngực của mình.
Tim anh hơi thắt lại, lập tức đưa tay lên mũi cô thăm dò, thấy hơi thở của cô đều đặn mới thở phào nhẹ nhõm, rồi tức tốc sờ khắp người cô để kiểm tra.
Anh kiểm tra đầu của cô trước, thấy không có thương tổn gì mới dời tay xuống vùng bụng, biết cô không bị thương mới kiểm tra những chỗ khác.