Cơ thể cô vẫn nhỏ nhắn mềm mại như trong trí nhớ, nhưng lại có thể khiến cho lồng ngực rộng rãi của anh thấy thỏa mãn không ngờ.
Lương Thần vốn đã ôm cô rất chặt nhưng vẫn chưa hài lòng, càng cố sức siết chặt cô vào lòng mình hơn.
Anh ôm quá chặt khiến lưng cô đau âm ỉ.
Cảnh Hảo Hảo vô thức vùng vẫy, muốn anh nới lỏng tay một chút, nhưng anh lại kéo cánh tay cô vòng qua eo mình, thì thào bên tai cô: "Hảo Hảo, em ôm anh đi."
Cô chưa bao giờ thấy một người ngang ngạnh như anh nói chuyện với giọng điệu van nài như thế bao giờ. Cảnh Hảo Hảo ở trong lòng anh khẽ run rẩy, tay bất giác ôm lấy thắt lưng anh.
Anh có vẻ rất hài lòng, ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào hõm vai cô.
Anh ngửi mùi hương thoang thoảng quen thuộc trên người cô, mang tâm trạng nhẹ nhõm như vừa vượt qua một kiếp nạn, thì thầm: "Hảo Hảo, em biết không, em dọa anh sợ chết đi được."
"Anh cứ ngỡ đời này không thể gặp lại em được nữa rồi."