Lúc đó, thành phố Giang Sơn vẫn đang là mùa đông, trời rét cắt da cắt thịt.
Sau khi tan học, có lẽ cô hơi đói nên ra sau trường ăn lẩu.
Quán lẩu vừa đông người lại ồn ào, anh ngồi ngay phía sau mà cô lại không hề phát hiện ra.
Ngồi trước mặt cô là một cô bạn học, cứ không ngừng đặt câu hỏi với cô. Có thể do trời lạnh nên hai người có uống ít rượu, Cảnh Hảo Hảo cũng nhiều lời hơn bình thường.
Anh nhớ, câu đầu tiên của cô là: "Thật ra, tôi cũng không đói lắm, chẳng qua muốn đến đây ăn chút gì đó mà thôi. Bây giờ đang là dịp Tết, ai nấy đều về nhà đoàn tụ với gia đình, chỉ có mình tôi cô đơn, lẻ bóng nên không muốn về nhà."
Bạn học kia liền hỏi cô có bạn trai hay không.
Anh cứ nghĩ người vốn luôn giữ khoảng cách với người khác như Cảnh Hảo Hảo sẽ chỉ cười rồi né tránh những câu hỏi này, nào ngờ cô trầm ngâm một lúc lại nói: "Tôi có chứ, nhưng dạo trước mới chia tay rồi."