"Cô thấy không có vấn đề gì là được rồi." Lương Thần rời mắt khỏi bóng lưng Cảnh Hảo Hảo, giọng điệu vẫn hờ hững như cũ: "Nếu không có gì nữa thì chúng ta về trước thôi."
"Vâng."
Tô Yên gật đầu, cùng với bạn bè mình rời đi trước.
Lương Thần đứng tại chỗ nhìn chằm chằm bóng lưng của Cảnh Hảo Hảo một lúc lâu mới xoay người ra về.
***
Một phút sau khi nghe thấy câu "Anh chị về thong thả" được cất lên, Cảnh Hảo Hảo mới đặt kéo xuống, dặn dò nhân viên phục vụ ở trước mặt mình cách chăm sóc hoa rồi cầm túi xách ra về.
Ra khỏi câu lạc bộ, trong lúc đứng ven đường đợi xe buýt, cô thấy chiếc xe quen thuộc của Lương Thần chạy từ bãi đỗ xe ra.
Kính xe được hạ xuống, cô đứng bên này có thể thấy được anh đang ngồi ở ghế lái.
Cô đứng chôn chân tại chỗ, không cử động được.
Lương Thần nhìn đường qua gương chiếu hậu, vừa khéo chạm phải tầm mắt của cô.