Cảnh Hảo Hảo ngẩn ngơ bỏ điện thoại di động xuống, ngồi trong xe taxi, nhìn cảnh đêm của thành phố Giang Sơn đang lướt vùn vụt qua cửa kính xe hồi lâu, mãi vẫn chưa thể bừng tỉnh từ những tin nhắn liên tiếp của Lương Thần.
"Hảo Hảo, nếu từ đầu đến cuối em đều không mảy may cất dù chỉ một bước, vậy thì giờ đây, anh đành lựa chọn lùi về sau."
"Hảo Hảo, từ nay về sau, anh sẽ không làm phiền em nữa."
Đôi hàng mi như cánh bướm của Cảnh Hảo Hảo khẽ run rẩy, cổ họng nghẹn đắng khiến cô không cách nào thở nổi.
Cảnh Hảo Hảo nắm chặt điện thoại trong tay mình, cố duy trì sự bình tĩnh. Thế nhưng, cô vẫn có thể cảm nhận rõ con tim mình đang rỉ máu.
Một giọng nói lặng lẽ vang lên từ tận sâu tận đáy lòng, báo cho cô biết rằng, lần này đây, cô và Lương Thần đã kết thúc thật rồi.
Anh nói, anh muốn thử cô nên mới làm những chuyện đó, nói những lời đó, nhưng anh nào biết, chính sự dò xét của anh cũng đã rút cạn mọi dũng khí trong cô.