Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, khẽ cảm ơn Diên Hoa.
Nhận ra vầng trán Cảnh Hảo Hảo ướt đẫm mồ hôi, Diên Hoa nghĩ ngợi rồi đỡ lấy cánh tay còn lại của Lương Thần.
Lúc bấy giờ, Lương Thần mới mơ mơ màng màng nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Diên Hoa, nhíu mày, thì thào: "Sao em lại ở chỗ này?"
"Hôm nay, em với bạn bè tụ tập ở đây."
Diên Hoa nhẹ nhàng đáp.
Anh khẽ gật đầu, không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn gương mặt mờ ảo của Cảnh Hảo Hảo dưới ánh đèn giây lát rồi khẽ nói: "Diên Hoa, em lái xe đến à?"
Lương Thần nói những lời này với Diên Hoa nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.
Dù lòng khó hiểu vì sao anh hỏi như vậy, nhưng Diên Hoa vẫn thành thật đáp: "Đúng vậy."
Lương Thần "À" một tiếng, cố tình tựa cả người về phía Cảnh Hảo Hảo, mắt vẫn nhìn cô chăm chú, nhưng miệng vẫn nói với Diên Hoa: "Diên Hoa, em biết địa chỉ nhà trong thành phố của anh đúng không? Vừa khéo em lái xe đến, em cho anh quá giang về nhà nhé!"