Cảnh Hảo Hảo chạy một mạch xuống cầu vượt, bắt một chiếc taxi, sau khi vội vàng nhào vào xe, cả người liền xụi lơ, tay chân bủn rủn.
Về đến nhà, tim cô vẫn đập dồn dập từng cơn, cô ngồi bần thần trên ghế xô-pha hồi lâu mới đứng dậy đi tắm. Khi cô tắm xong ra ngoài, ngoài trời đã tối sầm. Cô không hề cảm thấy thèm ăn, cứ thế bò lên giường, ôm chăn mền, cuộn chặt người lại như thể tư thế này có thể đem lại cho cô cảm giác an toàn.
Cảnh Hảo Hảo nằm mãi trên giường mà cơn buồn ngủ vẫn không hề kéo tới. Thời gian cứ thế trôi qua, mãi đến mười một giờ đêm, Cảnh Hảo Hảo mới đổi tư thế.
Sau khi chia tay Lương Thần, cô cứ thường xuyên mất ngủ như vậy. Quá quen với cảm giác trằn trọc này, cô tròn mắt, nhìn chằm chằm vào vách tường trước mặt.
Không biết đã qua bao lâu, chuông điện thoại di động của cô chợt vang lên.