Không như cô, ngồi trên xe buýt rẻ tiền, chỉ cần một tệ là đến nơi. Cô cũng không mặc áo quần quý phái, toát ra khí chất tao nhã đứng bên cạnh người nhà của anh như Diên Hoa.
Xe buýt chậm rãi khởi động, Cảnh Hảo Hảo dời mắt khỏi Lương Thần, nhìn cảnh đêm không ngừng lướt qua bên cửa sổ. Cô thầm nghĩ, mình và Lương Thần vốn là người của hai thế giới hoàn toàn khác biệt, sau nút giao duy nhất, hai người sẽ như hai đường thẳng tịnh tiến đến vô cùng về hai hướng khác nhau hoàn toàn.
Cũng như anh có thể tiện tay đưa cho cô tấm thẻ ngân hàng chứa mười tỷ, còn cô lại không dám cầm số tiền kếch xù ấy để càn quét khắp trung tâm thương mại, chỉ dám dè dặt rút ra một ngàn tệ.
Đôi mắt Cảnh Hảo Hảo chợt đỏ hoe.
Chưa từng yêu sẽ không thể biết cảm giác yêu đậm sâu là thế nào. Cô biết rõ, người mình yêu nhất là Lương Thần… Cảm giác của cô dành cho anh thật sự là tình yêu, chứ không giống với tình cảm đã hòa lẫn tình thân giữa cô và Thẩm Lương Niên khi xưa.