Lương Thần luôn cảm thấy không an toàn khi ở bên Cảnh Hảo Hảo. Thẩm Lương Niên như một quả bom hẹn giờ đặt trong lòng anh, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Quãng thời gian qua, ngày nào anh cũng lo được lo mất, thấp thỏm bất an, anh thật sự đã chịu đủ cuộc sống như thế rồi. Anh vẫn luôn tự nhủ mình phải chịu đựng, phải nhẫn nhịn… Nhưng đã đủ lắm rồi.
Cảnh Hảo Hảo khó tin nhìn anh, không ngờ anh lại lấy tình yêu của họ ra để bắt cô phải lựa chọn.
Sắc mặt cô tái nhợt, nhìn anh hồi lâu, thấy vẻ mặt của anh nghiêm túc, cô vẫn không nhịn được hỏi lại: "Lương Thần, anh nói thật sao?"
Anh gật đầu không hề do dự: "Đúng vậy!"
Anh trả lời vô cùng gãy gọn, không chút dây dưa, lằng nhằng.
Cảnh Hảo Hảo chớp mắt, lại hỏi: "Nếu bây giờ em đi bệnh viện thăm Thẩm Lương Niên, anh sẽ thật sự chia tay với em sao?"
Lương Thần khựng vài giây rồi gật đầu: "Đúng!"