Lương Thần mím môi chặt hơn, tay đặt trên bàn siết chặt thành nắm đấm. Anh nhìn thẳng vào mắt Cảnh Hảo Hảo, không nói một lời.
Bị anh nhìn bằng ánh mắt này, cô không khỏi chột dạ, bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cô có thể chắc rằng mình không còn yêu Thẩm Lương Niên, cũng chắc rằng mình đã thật sự quên anh rồi. Dù vậy, khi bệnh viện gọi điện thoại đến, báo rằng anh đang trong tình trạng nguy hiểm, lòng cô vẫn hơi lo lắng.
Không thể phủ nhận rằng sự phản bội của Thẩm Lương Niên đã khiến cô tức giận, khiến cô muốn cắt đứt mọi quan hệ với anh, cả đời này không dính líu gì tới nhau nữa. Thậm chí, cô còn từng oán hận nghĩ thầm, anh đã từng thề, nếu phản bội cô ắt bị trời phạt, vậy thì cô thật sự mong lời thề đó sẽ biến thành sự thật.
Bây giờ, Thẩm Lương Niên thật sự lâm vào tình trạng chỉ mành treo chuông, đang cấp cứu trong bệnh viện, cô lại nhận ra rằng cô cũng không nhẫn tâm như mình nghĩ.