Lương Thần chợt hoàn hồn, nhìn thấy làn da nõn nà của Cảnh Hảo Hảo đã hằn đỏ năm dấu tay của mình, mắt anh thoáng hiện vẻ áy náy, lập tức xin lỗi cô.
Vì đau mà mắt cô rơm rớm nước mắt, tức giận nhìn anh không nói gì.
Anh cúi đầu, hôn lên vai cô: "Không phải anh cố ý đâu."
Cô vẫn không nói tiếng nào, bực bội quay người đi, đưa lưng về phía anh.
Anh nhìn bóng lưng cô một lúc rồi lại sấn đến, gọi: "Hảo Hảo."
Một giây trước còn ngọt ngào quấn quýt lấy nhau, một giây sau anh đã làm đau cô như thế, cô thật sự cảm thấy rất tủi thân nên vẫn cứ im thin thít quay lưng với anh.
Lương Thần lại không vì sự im lặng của cô mà lùi bước, giọng anh mơ hồ, tiếp tục vang lên bên tai cô: "Anh có thể hỏi em một câu được không?"
Cô thầm tò mò muốn biết rốt cuộc anh muốn hỏi điều gì, nhưng nhớ đến việc anh vừa bóp chặt lấy vai mình, cô vẫn vờ lạnh lùng không quan tâm.