Sau đó, cô ngẩng đầu, ngắm nhìn vô số đèn Khổng Minh đang bay trên bầu trời, khẽ cất lời: "Lương Thần, thật ra những gì em vừa nói đều không phải lời thật lòng. Lời mà em muốn nói, chính là những điều anh vừa nói ban nãy đấy!"
Lời nói của cô khiến Lương Thần khó hiểu quá đỗi, anh khẽ nhíu mày nhìn cô.
Cô vẫn ngẩng đầu, nhận thấy người đàn ông bên cạnh vẫn không hó hé tiếng nào, lại tiếp: "Lương Thần, em tháo vòng tránh thai quả thật là vì anh."
Một câu nói rất bình thường, không mang theo quá nhiều cảm xúc sâu đậm gì, cũng không dùng những lời tình tứ ướt át nhưng lại khiến anh cảm thấy như thể có nghìn vạn pháo hoa nở rộ rực rỡ từ tận đáy lòng.
Lòng anh thoáng rung động, rất lâu sau, mới lên tiếng hỏi lại: "Tại sao?"
Cảnh Hảo Hảo không trả lời câu hỏi của anh, mắt vẫn ngước nhìn bầu trời, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Anh không nỡ xen ngang vào sự nghiêm túc ấy, chỉ lặng lẽ nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.