Nước mắt của cô giống như bản cáo trạng hùng hồn nhất, cắt trái tim Lương Thần thành từng mảnh.
Thật lâu sau, anh mới khẽ kéo cô ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, thì thầm: "Anh xin lỗi!"
Đối mặt với người mình thích, lúc nào người ta cũng dễ mềm lòng, nhưng nghĩ đến việc vì anh mà mình thê thảm nhiều giờ như vậy, cô vẫn mím môi, cúi đầu, không nói tiếng nào.
Anh chưa từng dỗ con gái bao giờ nhưng cũng biết lúc này mình nên dỗ dành cô, bèn khẽ vuốt ve mái tóc cô: "Hảo Hảo, anh vừa về là đến nhà tìm em ngay."
Câu này của anh khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút nhưng vẫn cố tình bướng bỉnh không chịu lên tiếng.
Ngừng lại giây lát, Lương Thần lại tiếp: "Thật ra, anh cũng muốn dành cho em một niềm vui bất ngờ. Anh không biết em đi Thượng Hải, nếu biết thì điều đầu tiên anh làm chắc chắn là đến đón em về rồi."
Ai cũng muốn dành cho người kia một niềm vui bất ngờ nhưng cuối cùng đều bỏ lỡ.