Thẩm Lương Niên khẽ nhíu mày, tóm lấy cổ tay Cảnh Hảo Hảo.
Cô rút phắt tay lại, nhưng vì đau nên sức hơi yếu.
Ngay sau đó, Thẩm Lương Niên cúi xuống bế ngang cô lên.
"Thẩm Lương Niên, anh làm gì vậy, thả tôi xuống ngay!"
Cảnh Hảo Hảo vùng vẫy trong lòng anh.
Anh bình tĩnh ôm siết cô chặt hơn, không nói tiếng nào bế cô đến chỗ xe của mình, nhét cô vào trong.
Cảnh Hảo Hảo muốn vùng ra nhưng cổ chân đang đau, hành động bất tiện, đành tức giận cho Thẩm Lương Niên đang thắt dây an toàn cho mình một bạt tai trời giáng.
Anh bị đánh khá mạnh, khuôn mặt tái nhợt in hằn dấu năm ngón tay. Dù vậy, mặt anh vẫn không đổi sắc, im lặng tiếp tục thắt dây anh toàn cho cô, sau đó đóng cửa, ngồi vào xe, khởi động xe rời khỏi bệnh viện.
Thẩm Lương Niên vừa dừng xe, Cảnh Hảo Hảo lập tức tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống.
Chân vừa chạm đất đã đau thấu xương, cô nghiến chặt răng, chỉ có thể miễn cưỡng lê chân từ từ tiến về phía trước.