Nhìn số đuôi của thẻ ngân hàng, biết đó là tấm thẻ mình đưa cho Cảnh Hảo Hảo đêm qua, khóe môi anh khẽ cong lên.
Hóa ra, người con gái mình yêu tiêu tiền của mình lại là một sự hưởng thụ tuyệt vời đến vậy!
Trợ lý thấy anh dừng bước cũng dừng theo, thấy sếp lớn bình thường luôn mặt lạnh như tiền của mình đột nhiên nở nụ cười, lá gan anh ta cũng theo đó mà lớn hơn một chút, buột miệng hỏi: "Tổng Giám đốc Lương, tin nhắn của cô Cảnh à?
Lương Thần ngước lên, nhìn điện thoại rồi lẳng lặng cất nó vào túi, khẽ gật đầu: "Cứ cho là vậy đi."
Nói xong, anh liền đi về phía cửa xoay của khách sạn.
Trợ lý kéo vali theo sau anh, khó hiểu ngẫm nghĩ, cứ cho là vậy là sao chứ?
***
Phòng khách sạn đã được đặt từ trước nhưng lại chưa được thanh toán.
Nhân viên khách sạn nhìn thấy Lương Thần lập tức lên nghênh đón, dẫn anh đến quầy lễ tân.
Nhân viên lễ tân mỉm cười thân thiện nói với anh: "Xin hỏi hai vị có đặt trước hay không?"