Đến khi kết thúc, Cảnh Hảo Hảo đã nhũn người trong lòng anh, nhắm mắt không buồn cử động.
Đúng lúc di động đặt trên tủ đầu giường đổ chuông, Lương Thần cầm lên, thấy là thư ký Tô bèn bắt máy, "ừ" hai tiếng rồi cúp máy.
Anh trở mình, tiếp tục ôm người con gái đang mệt lả vào lòng, vuốt ve mái tóc dài của cô, thấp giọng nói: "Hảo Hảo, mười giờ anh phải bay rồi, bây giờ phải xuất phát đến sân bay. Em muốn ăn gì, anh bảo người giao đến."
Cảnh Hảo Hảo đã cạn kiệt sức lực nằm trong lòng anh, khẽ trở mình đáp: "Em muốn ngủ tiếp thôi."
"Được." Anh hôn hai cái lên má cô rồi nói: "Vậy anh gọi người đưa bữa sáng đến để trong hộp giữ nhiệt, em ngủ dậy nhớ ăn đấy. Trong những ngày anh đi công tác, phải chăm sóc mình cho tốt, nếu có việc gì thì liên lạc với dì Lâm."
Cảnh Hảo Hảo gật đầu qua loa, vùng ra khỏi vòng tay của anh, tìm một tư thế thoải mái.
"Nhớ mỗi ngày phải ăn cơm đúng giờ, bây giờ thời tiết lạnh, nhất định phải giữ ấm, đừng để bị cảm…"