Nghe thấy thế, động tác cõng Cảnh Hảo Hảo của Lương Thần hơi khựng lại, anh ngoảnh đầu nhìn cô: "Sao em lại hỏi như vậy?"
Cô vùi mặt vào hõm vai anh, ấp úng hồi lâu mới rầu rĩ kể hết những hành động gây sự vô cớ của mình trong những ngày qua ra, sau đó bổ sung: "Lúc em giở tính bướng bỉnh như vậy, có phải anh thấy ấm ức và khó chịu lắm đúng không?"
Thì ra tâm trạng cô nhóc bỗng nhiên chùng xuống là vì chuyện này. Anh không kìm được bật cười, xốc cô lên trên một chút, thả chậm bước chân tiếp tục đi về phía trước: "Hảo Hảo, ở bên cạnh anh, em không cần phải nghĩ đến những chuyện này, miễn em thấy vui là được."
Cô không thấy được vẻ mặt anh, nhưng cô nhận ra được sự chân thành từ câu nói ấy.
Lòng cô ấm áp, lát sau vẫn hơi chần chừ hỏi: "Lương Thần, anh thật sự không thấy em làm thế rất quá đáng sao?"
"Không thấy."
Lương Thần trả lời không chút do dự, giọng chiều chuộng vô vàn.