Cả người Lương Thần như bị điện giật. Anh hơi sững người nhìn chiếc túi giấy kia một lúc rồi mới lặng lẽ rụt bàn tay đang cầm khăn và nón của Cảnh Hảo Hảo về, đóng cửa xe lại, tỏ vẻ bình thản vòng qua phía cô, thay cô mở cửa xe.
Ngồi ở ghế lái phụ, cô đều có thể nhìn rõ mọi phản ứng của anh từ đầu đến cuối.
Cô nhận ra anh đang lơ đãng, hoảng hốt, thậm chí lúc xuống xe còn không rút chìa khóa, tất cả đều bắt đầu từ lúc biết cô mua món quà kia.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa vẫn cắm trong ổ khóa lần nữa rồi mới âm thầm quay đi, bước xuống xe. Lương Thần đóng cửa xe lại, đưa nón và khăn quàng cổ cho cô, đợi cô đội xong liền kéo cô đi vào sân vận động.
Xe còn chưa khóa kìa... Người vốn tỉ mỉ như anh mà lại phạm mấy lỗi sơ đẳng như vậy...
Một nỗi cảm xúc không tên dâng lên trong lòng, cô cứ đứng lì tại chỗ, không chịu đi tiếp.
Anh quay sang nhìn cô: "Sao vậy em?"
"Hình như anh quên khóa xe kìa."
"Thật sao?"