Cảnh Hảo Hảo mua đồ dùng dành cho đàn ông, vậy hẳn là mua quà tặng người khác…
Vấn đề là, cô muốn tặng món quà ấy cho ai?
Qua kính chiếu hậu, Lương Thần cứ nhìn chằm chằm vào túi giấy ở ghế sau tận mấy lần, cuối cùng chịu hết nổi, đành vờ quay sang bắt chuyện với cô đang ăn trái cây sấy bên ghế lái phụ: "Hôm nay dạo phố mua được nhiều đồ nhỉ!"
"Ừm."
Không để ý đến ẩn ý của anh, cô bỏ tiếp trái nữa vào miệng, ậm ừ vừa nhai vừa gật gù đáp lời.
"Em đi dạo lâu không?"
Cảnh Hảo Hảo ngừng nhai, nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc: "Từ mười hai giờ kém đến giờ."
Lương Thần bèn tiếp tục dẫn dắt câu chuyện: "Đi dạo lâu vậy à?"
"Không phải." Nói đến đây, nghĩ đến món quà Giáng sinh mà mình mua cho anh, cô lập tức vui vẻ đáp: "Mua quà nên mới lâu đó."
Quà ư? Hóa ra đồ trong túi kia là quà tặng à? Cô ấy muốn tặng ai nhỉ? Người đó có phải là anh không?