Lương Thần ung dung đi đến bên giường, ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Hảo Hảo, bữa sáng em muốn ăn gì?"
Sau khi gặp phải tình cảnh lúng túng khi nãy, sao anh có thể thản nhiên chạy đến trước mặt cô, hỏi cô muốn ăn gì chứ?
Sao anh làm được thế hả!
Cảnh Hảo Hảo suy sụp, mặt cô càng lúc càng đỏ, hồi lâu sau mới nặn ra được một câu: "Gì cũng được."
Sau đó, cô lại kéo chăn lên, chui vào trong, quay lưng về phía anh, nhắm nghiền mắt lại.
Lương Thần vẫn ngồi bên giường chưa đi.
Căn phòng có vẻ quá yên ắng.
Ánh nắng ban sớm chiếu vào phòng, vừa khéo chiếu lên người anh, nhuộm một tầng sáng vàng nhạt lên áo sơ mi trắng anh đang mặc.
Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt, dỏng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Không biết qua bao lâu, Lương Thần mới nghiêng qua hỏi cô: "Hảo Hảo, tiệm cháo Diêu Ký ở thành đông có được không?"