Nếu không phải tin nhắn tối hôm qua vẫn còn nguyên vẹn trong di động, Cảnh Hảo Hảo sẽ nghĩ tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, không hề có thật.
Tối qua cô bị tin nhắn của Lương Thần làm kinh ngạc hồi lâu mới dần ngủ thiếp đi, nhưng hôm sau lại thức dậy rất sớm.
Mặc quần áo xong, cô đứng trước cửa phòng ngủ xoay qua xoay lại hơn nửa ngày vẫn không có can đảm bước ra.
Trời ạ… Ngày xưa, khi cô và Thẩm Lương Niên còn ở bên nhau cũng không đến mức như vậy, vì sao bây giờ hễ nghĩ đến Lương Thần cô liền thấy căng thẳng vô cùng chứ?
Cảnh Hảo Hảo nhìn cánh cửa, nhắm mắt lại, điều chỉnh tâm trạng của mình xong mới mở cửa ra, thò đầu ra trước nhưng thấy phòng khách trống không, chỉ có tấm chăn nằm lộn xộn ở đó, cô bất giác nhíu mày.
Lương Thần đâu rồi?
Cô ra khỏi phòng ngủ, nhìn khắp nhà cũng không thấy Lương Thần đâu, bèn đi về phía phòng tắm, chuẩn bị đánh răng rửa mặt.