Cảnh Hảo Hảo hốt hoảng trước ánh mắt của anh nhưng làm cách nào cô cũng không thể mở miệng, mỉm cười tự nhiên nói câu "đúng vậy" được.
Chỉ nghĩ đến hai chữ này thôi, cô đã thấy lồng ngực mình đau nhói.
Tay cô siết chặt lại thành nắm đấm, đứng đó hồi lâu mới hé môi, gắng gượng tỏ vẻ thoải mái nói: "Đúng vậy… Diên Hoa xinh đẹp, tao nhã, xuất thân danh giá, không thể chê vào đâu được…"
"Còn anh…"
Cảnh Hảo Hảo không chút chần chừ thốt ra: "Đẹp trai, quyến rũ, tuy có điều kiện gia đình tốt nhưng vẫn tay trắng gây dựng nên thiên hạ của mình, làm việc nghiêm túc, tuổi trẻ tài cao. Hơn nữa, còn…"
Nói đến đây, cô chợt khựng lại, nuốt những lời phía sau vào bụng.
Không nói ra thì không biết, bây giờ nói rồi, cô mới phát hiện những ưu điểm của anh đủ cho cô thao thao bất tuyệt cả nửa ngày.
Ngoài những điều vừa kể, anh còn có tỉ mỉ, chu đáo, chung thủy, thông minh, can đảm, gặp nguy không loạn…
Ánh mắt Lương Thần nhìn cô có chút tĩnh lặng.