Lúc quay trở ra, Cảnh Hảo Hảo ôm theo một tấm chăn, rón rén đến trước xô-pha, lấy áo khoác anh đang đắp ra rồi cẩn thận mở chăn ra phủ lên người anh. Khi cô đứng dậy chuẩn bị về phòng ngủ thì anh chợt mở mắt.
Không biết có phải vì đã nhận ra mình thích anh hay không, khi nhìn thấy đôi mắt đen thẳm của anh, cô bỗng thấy chột dạ, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình thường trước mặt anh, trò chuyện với anh như bạn bè bình thường: "Em thấy anh ngủ, sợ anh bị lạnh nên đem chăn ra."
Anh khẽ nhích người, từ từ ngồi dậy, nhìn đồng hồ, nhíu mày: "Đã khuya rồi, sao em còn chưa ngủ?"
"Ngủ nhiều thế kia rồi, giờ không ngủ được nữa."
Thật ra, vì nghĩ đến anh đang ở bên ngoài nên cô mới không cảm thấy buồn ngủ.
Lương Thần gạt chăn qua một bên, đứng dậy, sờ trán Cảnh Hảo Hảo, thấy nhiệt độ bình thường mới bỏ tay xuống.