Lần này, Cảnh Hảo Hảo không có chút phản ứng nào.
Bàn tay đang cầm chìa khóa của Lương Thần khẽ siết chặt, anh đứng yên tại chỗ một lát mới cất bước, xoay người rời khỏi nhà cô.
Tiếng đóng cửa khẽ khàng vang lên sau lưng như đang kéo theo con tim anh rơi xuống nơi đáy vực.
Anh đứng im lặng ngoài hành lang, tựa lên cửa nhà Cảnh Hảo Hảo, hồi lâu rồi mới chậm rãi đi về phía cầu thang.
Ra khỏi tòa nhà, làn gió cuối thu thổi qua mang theo rét lạnh thấu xương mới khiến đầu óc anh tỉnh táo lại đôi chút.
Sân của khu chung cư rất yên ắng, anh chậm rãi đi đến trước xe của mình, ngồi vào trong nhưng không khởi động xe ngay mà ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ còn đang sáng đèn của nhà cô, tâm trạng phức tạp khó tả.
Khi đợi chuyến bay ở Nhật, Cảnh Hảo Hảo đã thắp lên một tia sáng trong lòng anh. Có lúc anh đã tưởng rằng tia sáng kia có thể soi sáng cả thế giới của anh nhưng có lúc anh lại thấy tia sáng đó quá yếu ớt như có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.