Lương Thần đứng trước bàn ăn nhìn bóng lưng Cảnh Hảo Hảo một lát, nuốt nước miếng, đang định mở lời thì cô lại quay đầu sang, tay còn cầm mì sợi, nhớ đến ban nãy anh cũng chưa ăn uống được gì trong suốt bữa tiệc, bèn ngỏ lời: "Anh muốn ăn chút gì không?"
Lương Thần tức thì nuốt lời nói đã mấp mé bên khóe môi xuống, lòng nhanh chóng bị niềm vui và sự ngạc nhiên lấn át khiến anh sửng sốt một lát rồi mới gật đầu đáp: "Muốn."
Cô không nói gì thêm, xoay người nhanh nhẹn bỏ mì vào nồi, rồi lại đập hai quả trứng gà vào.
Anh cứ đứng đó nhìn chằm chằm động tác nấu mì của cô, cảm thấy như mình đã bị kéo vào một thế giới thần kỳ.
Phòng đơn mà cô thuê rất cũ kỹ nhỏ hẹp, không gian chật chội, đồ đạc cũng rất ít nhưng lại được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ, khắp nơi đều là những bồn hoa nhỏ tươi tốt xanh um, trên ban công ngoài phòng khách còn treo hai bộ quần áo với mấy món nội y, phảng phất mùi hương khiến lòng người thư thái đến lạ.