Gió đêm cuối thu lạnh đến thấu xương nhưng Cảnh Hảo Hảo lại không cảm thấy lạnh chút nào, cứ thế bước đi không có mục đích về phía trước.
Mái tóc dài của cô bị gió thổi rối bời, che khuất gương mặt cô.
Cô cũng không biết mình nên đi đâu, đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác ngoài lời tỏ tình của Diên Hoa dành cho Lương Thần. Cô thầm tưởng tượng anh sẽ trả lời cô ta như thế nào, tưởng tượng có khi nào hai người họ sẽ ở bên nhau như thế không?
Nói tóm lại, đầu óc cô lúc này rối như tơ vò khiến cô không còn hơi sức đâu mà suy nghĩ chuyện khác nữa.
Cảnh Hảo Hảo lang thang trên đường cái thật lâu, mãi tới khi di động trong túi xách vang lên, cô mới dừng chân lại.
Cô lấy di động ra, là Lương Thần gọi tới.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm màn hình thật lâu nhưng vẫn không nghe máy.
Chuông điện thoại ngừng lại, chưa đầy một phút sau, lại có cuộc gọi đến. Lúc này, cô nhấn nút nhận cuộc gọi.