"Tiên Nhi có giúp em không?"
Cô ngồi vững rồi mới ngẩng đầu nhìn anh, đắc ý nói: "Không có, chỉ có mình em đánh người ta thôi."
Cô vừa dứt lời, Lương Thần đã đột nhiên cởi dây an toàn ra, nhoài cả nửa người sang chỗ cô.
Cô đang định hỏi anh muốn làm gì, nhưng vừa ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của anh, lời định nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng.
Từ trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông tuấn tú đối diện, cô có thể thấy rõ sự lo lắng và căng thẳng của anh. Khoảnh khắc đó, trái tim cô như được một làn nước ấm áp vây kín.
Cảm giác ấm nóng ấy nhanh chóng lấp đầy trái tim cô khiến cô đánh mất khả năng biểu đạt.
Lương Thần hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của Cảnh Hảo Hảo, cũng không quan tâm xe đang đỗ ngay giữa đường cái làm ùn tắc giao thông, chỉ tập trung vươn tay kiểm tra thân thể của cô.
Ngón tay thon dài, xinh đẹp của anh nhẹ nhàng chạm lên người cô, mang theo cảm giác tê dại truyền thẳng vào nơi sâu nhất trong lòng cô.