Cô đã yêu một người đàn ông?
Cô đã yêu Lương Thần?
Cô cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó đập mạnh vào, bỗng nhiên ngừng đập, tay vô thức siết chặt điện thoại. Sao có thể chứ, sao cô có thể thích Lương Thần được chứ?
Tối hôm qua, trong đầu cô còn nghĩ đến vấn đề này nhưng lại bị chính bản thân cô nhanh chóng bác bỏ. Bây giờ, Tiên Nhi cũng nói như vậy…
Đầu óc cô rối như tơ vò, đờ đẫn ngồi trên xô-pha, không lên tiếng một lúc lâu.
"Chị Hảo Hảo? Chị Hảo Hảo?"
Cô vội hoàn hồn, nhìn Tiên Nhi đang cười mờ ám trước mặt, không biết sao lại thoáng chột dạ, cô bối rối đứng dậy, bỏ lại một câu: "Chị vào nhà vệ sinh đây." Rồi vội vã rời đi.
Vào nhà vệ sinh rồi, cô vào bừa một gian phòng, đóng cửa, ngồi lên bồn cầu, há miệng thở dốc.
Trong lòng cô không ngừng tự cảnh cáo bản thân, bình tĩnh, phải thật bình tĩnh!