Đây là lần đầu tiên trong đời Lương Thần được một người phụ nữ mời cơm.
Anh bỗng nhiên nhớ ra, ồ, thì ra Cảnh Hảo Hảo lại chiếm nhiều lần đầu tiên của anh đến thế.
Mặt bàn chợt truyền đến tiếng rung rè rè, còn kèm theo tiếng nhạc chuông vui tai, anh bất giác liếc nhìn sang, thấy màn hình điện thoại của cô nhấp nháy, hiện rõ hai chữ "Lương Niên" vừa to rõ vừa chói mắt.
Mười hai giờ khuya, Thẩm Lương Niên gọi điện để hối cô về nhà hay thế nào?
Dù sao thì gọi điện vào giờ này cũng rất mờ ám…
Buổi tối vốn vô cùng tuyệt vời của anh chợt hằn dấu tì vết.
Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại liên tục nhấp nháy, trái tim cũng thấp thỏm lên xuống theo.
Điện thoại của cô đổ chuông một hồi rồi tắt ngóm, đúng lúc cô khoan thai bước trên đôi giày cao gót quay lại từ quầy thanh toán.
Lương Thần ngước mắt lên nhìn cô, nuốt khan, nhưng vẫn không nói cho cô biết chuyện Thẩm Lương Niên đã gọi đến.