Lúc này đây, Cảnh Hảo Hảo mới biết, đứa con của trời vốn xuất thân cao quý, ngoại hình tốt, tài giỏi mọi bề này thật ra cũng có rất nhiều ưu điểm mà bao người không có.
Mỗi khi trò chuyện say sưa, thời gian đều trôi qua rất nhanh. Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của hai người, không mảy may phát hiện những người đang dùng bữa xung quanh đã lục tục ra về.
Đêm khuya thanh vắng, dường như có một mối quan hệ đang lặng lẽ thay đổi, trở nên kỳ diệu hơn rất nhiều.
Mãi đến khi đã đến giờ nhà hàng xoay đóng cửa, nhân viên phục vụ mới tươi cười đi tới, thấp giọng nhắc nhở: "Thưa anh chị, thật ngại quá, không biết đã có thể thanh toán được chưa ạ?"
Anh nâng cổ tay lên xem giờ, mới phát hiện đã mười hai giờ khuya, bèn khẽ gật đầu, đang định sờ lấy ví tiền trong túi, Cảnh Hảo Hảo đã giành trước: "Đã nói là em mời rồi mà!"