Dường như ý thức được bầu không khí có hơi ngưng trệ, Lương Thần gắp thức ăn bỏ vào đĩa Cảnh Hảo Hảo: "Em ăn nhiều vào!"
Hành động gắp thức ăn của anh như giúp tâm trạng cô đỡ hơn một chút, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, thỏ thẻ: "Lúc nãy, thật sự em chỉ nói đùa với anh thôi. Em không có ý trù cô ấy đâu, anh… đừng giận nhé!"
Tim anh khẽ run lên bởi giọng nói mềm mại, dịu dàng của cô, có nằm mơ anh cũng không ngờ, sẽ có ngày anh được nghe cô nói bằng giọng điệu và biểu cảm hệt như cô đã từng nói với Thẩm Lương Niên.
Cổ họng anh nghẹn ứ vì cảm động, một lúc lâu sau mới cố nuốt nước bọt, khẽ cười với cô: "Không sao đâu."
***
Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo quen nhau từ tháng Năm năm ngoái. Đến tháng Mười Một năm nay, trải qua suốt một năm rưỡi, tương đương với mười tám tháng ròng, nhưng đây là lần đầu tiên hai người tạm gạt bỏ mọi khúc mắc, cùng nhau ngồi xuống, bình tĩnh ăn cơm, chuyện trò như thế này.