Từ đầu đến cuối, người đàn ông kia không đấu bài, mà đang đấu tâm lý với ông ta!
Lương Thần thắng rồi. Ông ta không có sự quyết đoán của anh ta, cũng không có lá gan tìm đường sống trong chỗ chết như anh ta!
***
Lương Thần thong thả cùng Cảnh Hảo Hảo ra khỏi tòa nhà, vẫy một chiếc taxi bên vệ đường.
Anh lịch sự mở cửa xe giúp cô. Lúc này, Cảnh Hảo Hảo mới hoàn hồn, không ngờ cô đã có thể bình an vô sự rời khỏi bàn tay của Suzuki. Sự bình tĩnh mà cô một mực chống chọi tức thì tan rã, chân cô nhũn ra, bước chân về phía taxi cũng loạng choạng, suýt nữa đã té nhào xuống đất, may mà Lương Thần nhanh tay đỡ được cô.
Từ lúc ngồi vào xe taxi, Cảnh Hảo Hảo không nói thêm lời nào, chỉ khẽ gật đầu khi Lương Thần hỏi cô có đặt phòng khách sạn không mà thôi.
Lương Thần hỏi cô tên khách sạn đến lần thứ hai, cô mới mở miệng, báo địa chỉ khách sạn cho tài xế.