"Vậy là cô Cảnh không đồng ý nhỉ! Tuy nhiên, người Trung Quốc có một câu là, không đạt mục đích thề không bỏ qua. Vậy, cô Cảnh nói xem, cô sẽ tự uống ly rượu chứa thuốc này hay để tôi gọi người đến ép cô uống đây?"
Chất lỏng màu hổ phách hơi sóng sánh trong chiếc ly trong suốt, viên thuốc gặp rượu nhanh chóng hòa tan, chỉ chốc lát sau đã không còn thấy chút cặn nào sót lại, trông ly rượu này không khác gì với những ly rượu bình thường khác.
Suzuki không nói nữa, chỉ nhìn Cảnh Hảo Hảo đầy hứng thú, như thể đang thưởng thức con mồi của mình dần sa vào bẫy.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, lặng thinh một lúc rồi quay sang nhìn ông ta, nhẹ nhàng đáp lời: "Ông Suzuki, đêm nay ông uống nhiều rồi. Tôi nghĩ chúng ta nên hẹn ngày mai rồi hãy thảo luận lại chuyện này."
Dứt lời, cô đứng dậy: "Tạm biệt, ông Suzuki!"
Những người quanh chiếu bạc đằng sau vẫn không hề rời mắt khỏi những lá bài, tựa như không hề hay biết những gì đang xảy ra ở đây.