Đúng là Phương Lộ rất thân thiết với cô, nhưng có lẽ cả đời này cô không thể trả lại món nợ chín triệu, sao cô dám há mồm hỏi mượn. Huống chi, chưa chắc cô hỏi thì Phương Lộ nhất định sẽ cho cô mượn.
Như vậy… Chỉ còn lại mỗi mình Lương Thần mà thôi.
Nghĩ tới cái tên này, đầu óc Cảnh Hảo Hảo thoáng chốc đứng hình, một lúc sau nó mới dần hoạt động trở lại.
Đúng là anh có rất nhiều tiền, chín triệu là con số thiên văn với cô, song đối với anh, có lẽ đó chỉ là giá của một món đồ nào đó mà thôi.
Cảnh Hảo Hảo trăn trở trên giường, càng thêm không ngủ được.
***
Sáng hôm sau thức dậy, ngoài cửa sổ trời đã sáng choang. Mãi đến sáng sớm, Cảnh Hảo Hảo mới ngủ thiếp đi một lúc. Cô cầm di động lên xem giờ, mới phát hiện đã mười giờ sáng, cô chỉ mới ngủ được hơn ba giờ mà thôi.
Cô rời giường, qua loa rửa mặt. Lúc cô đi ra, di động trên giường chợt reo lên. Cảnh Hảo Hảo cầm di động lên, chỉ thấy màn hình hiển thị một dãy số lạ.