Bầu không khí trong phòng riêng vẫn không hề thay đổi.
Mọi người đều trò chuyện với nhau vô cùng rôm rả, mấy cô thư ký xinh đẹp mà các Tổng Giám đốc dẫn đến vẫn bày ra tư thế õng ẹo như vừa mới đến.
Lương Thần vẫn dán mắt vào Chủ tịch Lâm đang không ngừng tán phét với thư ký mình. Một lát sau, mắt anh khẽ nhúc nhích, cầm ly rượu bằng một tay, vừa lắc khẽ vừa nhìn chằm chằm Chủ tịch Lâm, thản nhiên nói: "Việc làm ăn của Chủ tịch Lâm mấy năm nay càng ngày càng phát đạt nhỉ!"
Nghe thấy Lương Thần bắt chuyện với mình, Chủ tịch Lâm lập tức ngừng việc tán dóc với thư ký, ngẩng đầu sang đáp lại anh bằng giọng nịnh nọt: "Tổng Giám đốc Lương quá lời rồi, so với anh, gia tài nhỏ bé này của tôi đã là gì đâu cơ chứ. Tôi còn mong sau này Tổng Giám đốc Lương sẽ quan tâm tới tôi nhiều hơn nữa cơ."
Quan tâm nhiều hơn?
Lương Thần thầm cười lạnh, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên: "Chủ tịch Lâm khách sáo quá!"