Lúc đi qua đám người quần là áo lượt trong phòng, anh thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là, chắc vì nỗi nhớ nhung quá sâu đậm nên anh mới nảy sinh ảo giác mà thôi. Sao Cảnh Hảo Hảo có thể xuất hiện giữa một buổi tiệc xã giao trong thương trường thế này được chứ?
Thế nên, anh cứ thế đi qua nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý về phía ấy, những lúc lơ đãng lại không nhịn được mà liếc nhìn sang.
Anh nhìn với tốc độ rất nhanh, hoàn toàn không để lộ bất kỳ sơ hở nào, nhưng tầm mắt không hề rời khuôn mặt cô, chỉ là một cái nhìn thoáng qua thôi cũng đã khiến con tim anh loạn nhịp.
Anh cứ ngồi đơ ra như thế, cảm nhận rõ âm thanh của dòng máu chảy ngược trong cơ thể mình.
Lần đầu tiên trong đời lòng anh rối bời nhường ấy, anh đã tốn bao nhiêu sức lực mới có thể ép mình quay người sang chỗ khác.