Đã tròn một trăm ba mươi tư ngày kể từ ngày Cảnh Hảo Hảo rời khỏi anh. Còn chưa đầy bảy giờ nữa là bước sang ngày thứ một trăm ba mươi lăm.
Trong hơn một trăm ngày này, ngoài công việc, suốt khoảng thời gian còn lại, anh đều không ngừng tìm kiếm cô, ấy vậy mà, một người đang sống sờ sờ như thế lại như bốc hơi, hoàn toàn không để lại dấu vết nào ở Pháp.
Anh rất ít khi nghe các ca khúc thịnh hành, duy chỉ có đêm đi Pháp tìm cô, anh đã nghe bài hát ấy ở sân sau nhà.
Trong bài có một câu mà đến giờ anh vẫn còn nhớ như in.
"Chẳng có ai vì thiếu đi ai đó
Mà không thể sống nổi đâu anh"
Thế nhưng, anh phát hiện, Lương Thần không có Cảnh Hảo Hảo, dường như thật sự không thể đi tiếp đoạn đường còn lại của cuộc đời này.
Hàng ngày, anh vẫn là vị vua trẻ tuổi độc đoán, kiêu ngạo, không gì có thể làm khó được, tác phong cương quyết lạnh lùng, nhưng có ai biết, những lúc một mình, anh cứ thao thức suốt đêm, không sao ngủ được.