Lương Châu Thiên giận đến mức thở hổn hển, tay nắm roi của ông không ngừng run rẩy, chỉ Lương Thần, thở gấp mấy lần mới mắng được hai từ: "Bất hiếu, bất hiếu!"
Sau đó, tức đến mức không nói được gì nữa.
Lương Viễn đứng bên cạnh thấy vậy, túm cổ áo Lương Thần, đẩy anh va vào vách tường đằng sau, đấm một phát vào mặt anh, gằn từng chữ: "Vì một người con gái mà chú nghĩ về ba mình như vậy à?"
Lương Thần cười khẩy nhìn Lương Viễn: "Lương Viễn, anh bớt ở đây vờ làm người tốt cho tôi nhờ! Anh nghĩ anh làm vậy thì ông già sẽ biết ơn anh sao? Nhờ anh cưới cô cả nhà họ Diên thôi, nếu anh cưới một cô gái vừa nghèo vừa khờ thử xem năm đó ông già có đồng ý để anh kết hôn với cô ấy không?"
Lương Viễn bị anh chọc tức đến xanh mặt: "Lương Thần, chú từng làm những chuyện đáng xấu hổ gì trong lòng chú hiểu rõ. Chú thật sự nghĩ là do nhà mình ép cô ấy không gả cho chú sao? Thật ra, người ta vốn không muốn gả cho chú, người ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chú thôi!"