Thấy anh, cô ta lập tức xông đến kéo lấy tay anh, giữ thật chặt như thể sợ anh sẽ biến mất bất cứ lúc nào: "Lương Niên, em chờ anh rất lâu rồi."
Thẩm Lương Niên bật cười, khẽ mím môi nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ta: "Kiều Ôn Noãn, có phải cô trời sinh đê tiện không vậy? Sao cứ thích bám dính lấy người khác thế?"
Thẩm Lương Niên trong trí nhớ của cô ta chưa bao giờ lạnh lùng như thế. Cho dù khi đó trong lòng anh chỉ có một mình Cảnh Hảo Hảo nhưng anh vẫn luôn đối xử dịu dàng với cô ta, chưa bao giờ ăn nói cay nghiệt như thế này. Ánh mắt Kiều Ôn Noãn ngấn lệ: "Lương Niên, trước kia anh chưa từng nói chuyện với em thế này!"
Trước kia ư?
Thẩm Lương Niên biếng nhác tựa lưng vào cánh cửa thủy tinh của Lưu Kim Tuế Nguyệt, ánh mắt hơi hoảng hốt, giọng nói cũng buồn bã hẳn: "Cô cũng biết, đó đã là chuyện trước kia rồi."