Những ký ức xưa cũ dần tràn về, anh còn nhớ, trước đây, khi thấy cô ngủ trong gian phòng lạnh lẽo, bèn bán luôn miếng đất ở quê, lắp cho cô một chiếc điều hòa.
Đó là tài sản cuối cùng mà ba anh để lại nhưng anh không chút chần chừ hay do dự nào. Lúc ấy, anh đã vì cô mà hy sinh tất cả, cũng như cô, đều vì tình yêu và tương lai của hai người, cam tâm tình nguyện, không oán trách hay hối hận.
Nhưng sau đó, sau đó rốt cuộc là vì sao?
Anh không còn biết đến cảm xúc mãnh liệt trong tình yêu, luôn cảm thấy Cảnh Hảo Hảo giống như một bộ phận của cơ thể mình, không thể bỏ đi nhưng lại nhạt nhẽo, vô vị. Anh không còn dành cho cô những gì tốt đẹp nhất, bất ngờ nhất, cảm động nhất nữa.
Còn cô thì sao? Ngày qua ngày, trước sau như một, vẫn luôn chung tình với anh.
Khi ấy, họ rất nghèo, vì muốn cho cô một cuộc sống tốt, anh luôn không ngừng cố gắng.