Cảnh Hảo Hảo nhìn vào đôi mắt đen láy, sâu không thấy đáy cùng trên khuôn mặt tuấn tú hơn người của Lương Thần, cố kìm nén nỗi khó chịu vừa trào dâng hiện ra trong lòng, tỏ ra vẻ thoải mái hỏi: "Không phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Những lời cô vừa nói rất tàn nhẫn, không chút nể nang gì.
Trong đầu anh đang thầm nghĩ, nếu thật lòng yêu một người phụ nữ thì không thể chỉ nói suông mà phải cưới hỏi cô ấy đường hoàng, danh chính ngôn thuận đặt tên của cô ấy ở cạnh tên mình dưới sự bảo vệ của pháp luật.
Thế nhưng, cô lại không hề muốn lấy anh, cô hoàn toàn không cần anh, không cần danh phận "Lương phu nhân". Thứ cô cần chỉ là một thân phận rõ ràng cho đứa con trong bụng. Nếu không phải vì đứa bé, thứ cô muốn khao khát vẫn là mãi mãi rời xa anh.
Những lời thâm tình, khẩn khoản, gắn bó keo sơn anh đã nghĩ đến xong xuôi trong phòng sách lúc nãy, lúc này lại nghẹn ứ, đang không ngừng xoay quanh nơi cổ họng nhưng không thể thốt nên lời.