"Vậy nên, Lương Thần, sau khi tôi đã suy nghĩ nghiêm túc, rất lâu, rất cẩn thận rất lâu, chúng ta hãy kết hôn đi!"
Ánh mắt anh vẫn luôn chăm chú nhìn cô, ngay giờ phút này, bỗng lóe lên hệt như sắp phát sáng.
Cô ngồi ngay ngắn bên cạnh anh, sắc mặt vẫn nghiêm túc và trang trọng: "Tôi có thể không danh, không phận đi theo anh nhưng tôi không cho phép con mình sinh ra cũng không có danh phận giống tôi. Thế nên, nếu anh muốn tôi sinh đứa bé này thì anh phải cho nó một thân phận danh chính ngôn thuận, đường hoàng. Còn tôi, chỉ tôi có thể làm mẹ ruột của nó, tôi không cho phép ai chia cắt hai mẹ con chúng tôi xa cách nhau."
Chỉ những ai từng mất ba mẹ ngay từ khi còn nhỏ mới hiểu được rằng, luôn được hưởng tình yêu thương máu mủ, ruột rà của ba mẹ là điều may mắn và hạnh phúc đến nhường nào. Cô tuyệt đối không cho phép để con mình phải trải qua những năm tháng đau khổ mà chính cô từng nếm trải.