Gân xanh trên trán Thẩm Lương Niên nổi lên: "Kiều Ôn Noãn, m* kiếp, cô có bệnh đúng không? Lúc đó, tôi chỉ lừa cô thôi, có phải não cô bị úng nước hay không?"
Cô ta như không nghe thấy lời anh nói, co người trên xô-pha nhà anh.
Anh sa sầm mặt nhìn Kiều Ôn Noãn đã hết thuốc chữa, thật sự không có tâm trạng mà giằng co với cô ta, bèn gật đầu: "Được, cô không đi, tôi đi, cô muốn ở căn nhà này bao lâu thì ở!"
Nói xong, anh đi thẳng vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại, bắt đầu mặc quần áo.
***
Kiều Ôn Noãn tiếp tục nức nở trong phòng khách, nhìn trái ngó phải một lúc, thấy trên tủ giày cạnh lối vào có một lọ thuốc. Cô ta bước đến, thấy đó là thuốc trị cảm Thẩm Lương Niên mua cho Cảnh Hảo Hảo, vừa nhìn về phía cửa phòng ngủ, vừa mở nắp lọ đổ hết thuốc bên trong vào túi áo mình, sau đó lấy một lọ thuốc khác từ trong túi mình ra, đổ chúng vào trong lọ thuốc trị cảm, vặn nắp lại, đặt về chỗ cũ.